Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm nay và mới cưới.Nếu
như nói cưới thì cũng chưa chính xác bởi chúng tôi mới làm lễ đính hôn thôi và
anh ấy tức là chồng tôi cũng đã trao nhẫn cưới cho tôi rồi.
Tất nhiên trong thời gian yêu nhau tôi được anh đưa
về nhà anh mấy lần để ra mắt.Chung quy lại tôi thấy nhà chồng và chồng tôi đều
rất tốt không có điêu gì phải chê trách họ cả.Tất cả mọi người trong gia đình
chồng đều vui vẻ và thoải mái. Tôi cảm giác được mình làm dâu trong ngôi nhà ấy
sẽ rất tuyệt vời không có điều gì phải lo lắng cả
Chồng tôi cũng là người tốt. Anh ham làm, chu đáo, lại
không rượu chè, bài bạc. Duy chỉ có một điểm, anh là người rất khô khan, cộc
tính. Tôi khóc nhiều cũng vì tính khí ấy của anh.
2 năm quen biết, yêu nhau nhưng chưa một lần chồng tặng
tôi được một cành hoa hay món quà nào. Đi chơi anh cũng chẳng dám thể hiện tình
cảm ở chốn đông người. Ai hỏi về tôi, anh cũng chỉ gật gật nói vài điều chung
chung. Điều này làm tôi buồn hết sức.
Đó là chưa kể đến việc có chuyện gì giận, anh đều to
tiếng nạt nộ tôi. Hình như anh chưa từng có khái niệm nhường nhịn người yêu. Bất
kể chỗ nào, dù đông người, anh cũng mắng tôi được để hả cơn giận.
Tôi nhớ hoài cái lần về nhà anh chơi nhân ngày đám
giỗ ông nội anh. Tôi đến sớm, mua ít bánh trái rồi phụ nấu nướng cúng bái. Đến
lúc dọn ăn, chồng tôi còn sai tôi chạy bàn thay cho em gái anh.
|
Cả đời có một lần nên tôi muốn chọn cặp nhẫn cưới đẹp, có khắc tên hai vợ chồng cho tình cảm. (Ảnh minh họa) |
Tôi vừa mệt, vừa không hài lòng trước cách ứng xử của
anh nên có phần nhăn nhó. Thấy tôi như vậy, lẽ ra anh phải dịu giọng, bởi dù
sao tôi cũng chỉ là khách. Vì bực bội nên tôi để bát canh hơi mạnh tay, làm nước
canh bắn lên áo anh. Ngay tức thì, anh giơ tay đòi tát tôi rồi to tiếng mắng
tôi tiểu thư, đỏng đảnh ngay trước mặt nhiều người. Quá tức, tôi bật khóc rồi lấy
áo khoác đi về luôn.
Vì chuyện đó mà chúng tôi giận nhau cả tháng tưởng
chia tay rồi. Cuối cùng, người xuống nước lại không phải tôi và anh, mà là mẹ
anh. Bà đến tận nhà tôi, xin lỗi thay cho con trai. Vì nể tình, tôi lại tiếp tục
qua lại với anh. Thôi thì nhìn đi nhìn lại thấy anh cũng hơn nhiều người đàn
ông khác nên tôi chấp nhận cưới.
Vậy mà giờ tôi chịu hết nổi rồi, lấy phải người đàn
ông không biết nhường vợ như anh đúng là khổ cả đời.
Trước ngày đính hôn, chúng tôi cũng đã hục hặc nhau.
Cả đời có một lần nên tôi muốn chọn cặp nhẫn cưới đẹp, có khắc tên hai vợ chồng
cho tình cảm. Vì biết tính anh tiết kiệm nên tôi đã nhường anh, chỉ mua nhẫn cưới
chứ không mua thêm nhẫn đính hôn. Vậy mà chồng tôi vẫn không chịu. Anh nói tôi
hoa lá cành, rồi tốn nhiều tiền không cần thiết.
|
Ức chế bao lâu nay, tôi tháo luôn chiếc nhẫn cưới rồi vứt thẳng vào mặt anh. (Ảnh minh họa) |
Tôi không cãi được anh vì không muốn mất vui, nhưng
cũng ấm ức trong lòng lắm. Cặp nhẫn cưới anh chọn vừa xấu, vừa mỏng nên rẻ bèo.
Tôi biết, cưới xin tốn tiền nhưng có cần phải tiết kiệm đến mức quá đáng như vậy
không? Chúng tôi cầm nhẫn về trước để chuẩn bị cho buổi đính hôn, còn hẹn khắc
tên sau.
Chiều nay, tôi nhận được cuộc gọi của cửa hàng vàng
bạc. Họ hỏi tôi có khắc tên không thì đem xuống cho họ làm. Tối, tôi gọi điện bảo
chồng đi cùng mình. Anh lên nhà tôi với thái độ cau có.
Mới đầu, tôi năn nỉ anh để có thể đi khắc chữ theo ý
thích. Nhưng anh cứ nhăn mặt lại, rồi còn to tiếng bảo tôi phung phí. Nói một
lúc, chúng tôi lại cãi nhau.
Trong lúc tức giận, tôi mắng anh là keo kiệt, ích kỉ.
Nào ngờ, anh tát tôi một cái trời giáng rồi chửi tôi là “Con điên, chưa cưới đã
dám mắng chồng, hỗn như gấu”.
Ức chế bao lâu nay, tôi tháo luôn chiếc nhẫn cưới rồi
vứt thẳng vào mặt anh. Sau đó, tôi đuổi anh ra khỏi nhà rồi khóa cổng lại. Tôi
chịu đựng như vậy là đủ rồi. Ngày mai, tôi sẽ đem tất cả lễ hỏi qua trả nhà anh
ta. Đời tôi còn dài, tôi không thể sống với một người đàn ông vừa keo kiệt, vừa
vũ phu như vậy được.
Theo Duyên / Trí Thức Trẻ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét